Cục trưởng Trần rộng lượng hơn, phất tay ngắt lời con trai mình, ông ta nhìn Tống Kiến Thiết một cách sâu sắc, “Tống Kiến Thiết, sau này cậu nên học hỏi thêm kiến thức rồi hãy bán đồ cổ cho người ta, hôm nay tôi nể mặt ba cậu, không tính toán với cậu, nếu là người khác, chân cậu có lẽ đã bị đánh gãy rồi.”
“Cục trưởng, tôi…”
Tống Kiến Thiết bị cục trưởng Trần nhìn đến lạnh sống lưng, anh ta muốn giải thích vài câu, nhưng cục trưởng Trần không muốn nghe, thấy tiền đã lấy lại được, liền dẫn người rời đi.
Bọn họ vừa đi, Hoàng Hỉ Vinh liền khóc òa lên, ngồi phịch xuống đất, tay vỗ đùi: “Đó là tiền của nhà tôi, tiền của nhà tôi…”
Mọi người xung quanh chỉ trỏ.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây