Cố Kim Thủy gật đầu, hiểu ý mẹ mình.
Chuyện cưới xin của em gái anh ấy và Trần Thất Văn vốn dĩ sắp thành công, nếu bây giờ tan vỡ thì sẽ có không ít người nói lời cay nghiệt, danh dự của con gái vốn dĩ rất quan trọng, chưa kể em gái anh ấy còn bị người ta tính kế, chỉ khi tìm ra bằng chứng chứng minh nhà họ Trần lừa cưới thì em gái anh ấy mới có thể trong sạch mà hủy hôn và lấy lại danh dự.
Ban đêm.
Trên giường ở căn phòng phía đông, Cố Ưu Tư nằm trong chăn ngủ ngon lành.
Lương Dĩnh cởi giày lên giường, nhìn thấy Cố Kim Thủy vẫn đứng đó nhìn chằm chằm vào con gái liền đẩy anh ấy một cái: “Anh nhìn gì vậy.”
“Nhìn con gái của chúng ta.” Cố Kim Thủy khoác áo bông, ngồi dậy: “Em nghĩ sao về những lời chúng ta nghe được hôm nay?”
Lương Dĩnh đang cởi dây buộc tóc, nghe thấy câu này thì dừng tay lại, cô quay đầu nhìn Cố Kim Thủy: “Em tưởng anh sẽ không hỏi ấy chứ.”
“Sao lại không hỏi, chẳng phải do anh không tiện mở miệng sao?” Cố Kim Thủy thấy đôi môi đỏ hồng và hàm răng trắng của vợ mình dưới ánh đèn, không nhịn được mà sáp lại gần: “Vợ này, em nói xem đây có phải là lời của ba anh không?”
Lương Dĩnh trừng anh, xoa mu bàn tay đã nổi da gà: “Tối rối anh nói những lời này ít thôi, đáng sợ lắm.”
“Sợ cái gì, anh thấy đây rõ ràng là chuyện tốt, nếu chúng ta không nghe thấy những lời đó thì có khi em gái đã bị người ta lừa rồi.” Nói tới đây, Cố Kim Thủy nghiến răng nghiến lợi: “Cố Kim Thủy anh ở bên ngoài suốt ngày, có gì chưa từng nhìn thấy, không ngờ có một ngày lại bị một con chim ở quê nhà mổ vào mắt.”
“Được rồi, anh đừng tự trách mình chuyện này nữa, Vân Nam xa như vậy, chúng ta lại không quen nhà họ Trần, sao anh biết trước được.” Lương Dĩnh vỗ vai Cố Kim Thủy, cô biết anh là người nặng tình, dù ngày thường có hay trách móc Cố Ngân Tinh, nhưng nếu ai dám ức hiếp em gái anh thì đừng mong được yên.
“Ngày mai anh tìm người hỏi thăm xem.”
Cố Kim Thủy cắn răng nói.
Nhà họ Trần.
Nhà họ Trần sống trong một khoảng sân nhỏ riêng biệt nhưng không lớn lắm, trong những năm đầu thì đây chỉ là một mảnh đất hoang tàn, mẹ Trần và ba Trần vội vàng náo động những năm đó, xây một ngôi nhà ở đây, chỉ có ba căn phòng nhưng ba Trần và mẹ Trần vẫn luôn tự hào về điều đó.
“Mẹ, sao mẹ không nói chuyện sính lễ cho tốt?” Ăn chưa no lại bị thổi một bụng gió lạnh, sắc mặt của Trần Thất Văn khi về nhà rất khó coi, em trai anh ta là Trần Thất Võ nhìn thấy vậy nên đã đi ngủ từ sớm.