Mẹ Trần vẫn đang đứng đó thao thao bất tuyệt nói rằng người con gái tốt không nên đòi sính lễ, cưới vào nhà họ Trần thì sau này Cố Ngân Tinh sẽ hưởng phúc lớn.
Bà ta hoàn toàn không để ý đến sắc mặt của nhà họ Cố ngày càng khó coi, hoặc có thấy nhưng giả vờ không thấy.
Thím Tôn thấy mặt của cả nhà lão Cố đều trầm xuống, vội vàng kéo tay mẹ Trần: “Em Trần cứ nói đùa, sao lại không cần sính lễ, huống hồ Ngân Tinh còn là cô gái có công việc, ai cưới được cũng đều mừng thầm cả.”
Lời này là thật.
Cố Ngân Tinh thích trang điểm, vừa trẻ trung vừa xinh đẹp, còn là y tá bệnh viện, hai năm qua có rất nhiều người giới thiệu đối tượng cho cô ấy.
Chỉ là Cố Ngân Tinh có tầm mắt cao nên một mực phải gả cho đối tượng có điều kiện tốt.
Mẹ Trần bĩu môi: “Dù điều kiện của cô ta có tốt đến đâu thì cũng không bằng con trai tôi, con trai tôi là người của Cục Đất đai và Tài nguyên, lại là sinh viên đại học, mấy lãnh đạo còn nói muốn đề bạt con trai tôi, nếu không phải lãnh đạo không có con gái thì sao con trai tôi có thể xem trọng con gái nhà bà ta được?”
Nói đến chuyện phân chia cao thấp thì thực sự không cần phải nói tiếp nữa.
Hà Xuân Liên đặt đũa xuống: “Nếu đã vậy thì nhà lão Cố chúng tôi không cần phúc phần này nữa, Ngân Tinh của chúng tôi không dám trì hoãn chuyện con trai nhà mấy người tìm con gái của lãnh đạo, thím Tôn, tôi thấy chuyện này coi như xong.”
Thím Tôn trợn mắt, há hốc miệng hồi lâu, không biết nói gì cho đúng.
Người nhà họ Trần ở một bên cũng sửng sốt.
Mẹ Trần chỉ muốn làm bộ làm điệu một chút, khoe khoang tài năng của con trai mình để lấn át nhà họ Cố nhưng không ngờ nhà họ Cố lại trực tiếp không muốn nói tiếp nữa.
“Quên thì quên thôi, không có con gái mấy người thì không ai muốn con trai tôi à, chúng ta đi thôi.”
Mẹ Trần hừng hực khí thế kéo con trai trực tiếp rời đi, ba Trần nhìn khuôn mặt đen thui của người nhà họ Cố, không biết phải nói gì nên đành thở dài đuổi theo.
“Cái này, cái này…” Thím Tôn khóc không ra nước mắt, nếu hôm nay ngày cưới được ấn định thì bà ấy sẽ nhận được bao lì xì ít nhất mười đồng: “Chị Hà này, sao chị lại xúc động như vậy, điều kiện của Thất Văn rất tốt, tiền lương một tháng của cậu ấy cũng không ít đâu.”
Hà Xuân Liên biết thím Tôn có ý tốt, bà ấy rót cho thím Tôn một ly rượu: “Thím Tôn, người nhà bọn chị không nói dối em, điều kiện của Trần Thất Văn rất tốt nhưng em nhìn cuộc cãi vã vừa rồi xem, chuyện cưới xin có thể nói tiếp được không?”