Cố Kim Thủy biết, Tịch Hãn vẫn luôn nghĩ đến chuyện này, chỉ là ông ấy chưa từng chủ động lên tiếng. Nhưng ông ấy đã từng tuổi này rồi, nếu không sớm tìm kẻ phản bội đó, không giúp ông ấy xả giận, sợ rằng sau này ông ấy chết cũng không thể nhắm mắt.
Tịch Hãn run rẩy bờ môi.
Ông ấy nhìn về phía Cố Kim Thủy, một lúc lâu sau mới run rẩy nói ra mấy chữ: “ Được, đời này Tịch Hãn ta nhận con làm học trò, cũng coi như là sống không uổng phí cuộc đời!”
Ông Tịch từng là chủ một cửa hàng đồ cổ.
Buôn bán đồ cổ đều phải dựa vào mắt nhìn, mắt nhìn có tốt mới có thể nhặt được đồ tốt, có khả năng giàu có chỉ sau một đêm; còn nếu không có mắt nhìn, thì dù có gia tài bạc triệu, thì cũng không thể mua nổi một ngôi nhà.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây