“Mẹ, vợ.”
Sau một tháng xa cách người nhà, Cố Kim Thủy chợt có cảm giác như đã qua một đời.
Hà Xuân Liên nắn bóp bả vai của anh ấy, “Ôi trời ơi, gầy rồi, con ở Nhật Bản không ăn uống gì à? Sao mẹ thấy có vẻ tâm trạng của con không được tốt cho lắm.”
Nhớ tới ông cụ ngồi xe lăn ở bến tàu dõi mắt nhìn mình rời đi, Cố Kim Thủy lại thầm cảm thấy ê ẩm, anh ấy cố gượng nói: “Đương nhiên là ăn không ngon rồi, đồ ăn do người Nhật Bản làm sao có thể ăn được? Mẹ ơi, con nhớ món mỳ trộn tương của mẹ quá!”
“Mẹ biết ngay là con về sẽ muốn ăn món này mà, mẹ đã chuẩn bị sẵn ở nhà rồi, về nhà mẹ sẽ làm cho con ăn.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây