Hà Xuân Liên đau đầu.
Bà ấy nói: “Con đừng chỉ nghĩ đến việc vui sướng, bọn họ bàn tán sau lưng Tống Mỹ, cũng nói luôn cả con, năm nay con có dự định gì, muốn tìm đối tượng ra sao?”
Cố Ngân Tinh không hề ngờ đến lửa thế mà lại cháy tới trên đầu mình, vẻ mặt lộ ra sự ngượng ngùng, ngón tay vẽ vòng tròn ở trên bàn: “Chuyện này á hả, có gì đâu mà phải vội, dù sao thì cuối cùng đối tượng con tìm được chắc chắn sẽ vô cùng tốt, tốt hơn ai hết thảy luôn, suy cho cùng ai biểu con xinh đẹp giống mẹ của con làm chi.”
“Vậy mẹ chờ xem đấy.”
Hà Xuân Liên nhịn không được mà cười.
Lương Dĩnh cũng cười nói: “Ngân Tinh của chúng ta xinh đẹp như vậy, miệng lại ngọt thế này, cần gì phải lo lắng chuyện tìm chồng nữa.”
Cố Ưu Tư ngủ một đêm, ngày thứ hai thức dậy, thấy ba ruột vẫn yên ổn, thế mà lại không ngồi tù, trong lòng vô cùng lấy làm lạ.
“Aaa.” Cô vươn tay nhỏ về phía Cố Kim Thủy.
Cố Kim Thủy bế cô lên: “Bé con, nhớ ba rồi có phải không? Heo lười nhà con, tối qua cứ ngủ mãi.”
“Nếu con bé không ngủ thì người chịu khổ chính là anh đấy.” Lương Dĩnh đang chải đầu, nhìn hai cha con phía sau lưng qua tấm gương, miệng nở nụ cười.
Hai người đang nói chuyện thì có tiếng động từ bên ngoài truyền đến, có vẻ như gia đình Tống Kiến Thiết đã trở về.
Cố Kim Thủy bế theo đứa bé ra ngoài, đứng ở bậc cửa, thấy cả nhà Tống Kiến Thiết đi vào sân sau với vẻ mặt hốc hác.
Ở một đêm trong đồn công an, sắc mặt của cả gia đình đều vô cùng mệt mỏi.
“Dô, đây là sao thế này, không ngồi tù à?”
Cố Kim Thủy huýt sáo một tiếng, cười nhạo nói.
Tống Kiến Thiết mặt đen như than, không nói lời nào mà trực tiếp đi vào nhà.
Cố Kim Thủy nhìn cặp mắt thù hận của hai mẹ con Hoàng Hỉ Vinh, lại huýt sáo thêm cái nữa.
*Kiểu nhà tứ hợp viện: là một kiểu nhà cấp bốn kiểu Trung Hoa. Đó là mô hình nhà cổ của người Hoa với bố cục xây dựng xung quanh khu vườn theo bốn hướng Đông – Tây – Nam – Bắc. Thông thường, nhà chính tạo Bắc hướng Nam, nhà ngang hướng Đông – Tây và nhà đối diện nhà chính.
Chuyện tối qua, Cố Kim Thủy vừa đi nghe ngóng thì đã biết được.
Người nhà họ Tống đã đổ hết mọi chuyện lên đầu Trương Đại Bưu, mà mấy người Tống Kiến Thiết cũng không có thời gian gây án, Trương Đại Bưu lại không muốn nhận, nhưng công an không phải người ngồi không ăn lương, lấy dấu chân của anh ta đi đối chiếu với dấu chân của tên trộm còn lưu lại ở xưởng thép, không sai lệch một li hết.