Nhắc tới bức tượng phật bằng đồng kia, Tôn Chí Bình không còn cười nổi nữa, anh ta nhìn chằm chằm vào Cố Kim Thủy bằng ánh mắt đầy oán độc, chỉ thẳng tay vào Cố Kim Thủy, “Chúng ta cứ xem xem, tôi thấy anh nên luyện nói anh kém hơn Nhật Bản cho tốt đi, để lát nữa còn nói với người ta.”
Anh ta và đám người Fuyubi lập tức rời đi.
Lý Hưng lo lắng đến mức giậm chân, kéo Cố Kim Thủy, nói: “Anh Cố, chúng ta không thiếu tiền, hay nhân lúc vẫn còn thời gian, chúng ta mua thêm món đồ khác đi. Đúng rồi, có phải anh định là mua món đồ rác này để lừa bọn họ trước, rồi lại đi mua món đồ tốt hơn không?”
Cố Kim Thủy giật giật khoé miệng.
Anh ấy vỗ vào trên bả vai của Lý Hưng, “Lý Hưng, những phương diện khác của anh đều bình thường, chỉ có trí tưởng tượng là phong phú. Được rồi, chúng ta đi thôi, hôm nay chúng ta sẽ lấy món hàng rác này đi so tài!”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây