Cố Ưu Tư vừa ăn bánh tiêu vừa nói, “Bà nội ơi, bà không cần phải làm gì cho cháu cả, chỉ cần đừng gọi cháu là Nhị Nữu là được, cháu đã bằng này tuổi rồi, bà còn gọi tên cúng cơm của cháu.”
“Như vậy không được, dù cháu bao nhiêu tuổi, cháu vẫn là Nhị Nữu trong mắt bà nội.”
Hà Xuân Liên không thèm nể mặt nói.
Cố Ưu Tư bất đắc dĩ ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, Lương Dĩnh không nhịn được bật cười, nói tránh sang chuyệ khác: “Nhắc mới nhớ, Kim Thủy đã đi Nhật Bản được mấy ngày rồi, cũng không biết anh ấy đã thích nghi được với hoàn cảnh ở bên đó chưa?”
“Chúng ta không cần phải lo lắng cho nó đâu, chắc chắn nó không thể chết đói được.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây