Niên Đại 80: Cá Mặn Bị Cả Nhà Nghe Lén Tâm Tư

Chương 47: Ngày thứ mười một bị nghe lén 3

Chương Trước Chương Tiếp

“Kim Thủy nhà bà chính là không làm chuyện giống con người, sao hả!” Hoàng Hỉ Vinh nổi giận đùng đùng, nước bọt văng tứ tung: “Suốt ngày chẳng làm việc gì đàng hoàng, làm một thằng ăn mày, ai mà coi trọng nó được hả!”

“Cái này chỉ là mấy cái tật xấu nhỏ của Kim Thủy nhà tôi thôi,” Lương Dĩnh chậm rãi nói: “Còn hơn nhà mấy người bình thường chẳng nói chẳng rằng, kết quả lại trộm đồ của xưởng thép người ta, đồng chí công an, theo tôi thấy thì đây chắc không phải lần đầu đâu nhỉ?”

Người công an đó gật gật đầu: “Xưởng thép nói đã bị trộm mấy lần rồi, mãi vẫn không tóm được người, những thứ này chúng tôi sẽ mang đi, để họ xác nhận xem có phải đồ bị mất không.”

“Còn Tống Kiến Thiết, thì các người đi theo chúng tôi một chuyến!”

Mấy người Tống Kiến Thiết lập tức thay đổi sắc mặt.

Tống Kiến Thiết lo lắng không yên, tay cũng đang phát run: “Đồng chí công an, tôi thật sự là vô tội mà, các chú nghĩ thử xem, tôi là một người đưa thư, một tháng cũng kiếm được hơn sáu chục đồng, tôi đi trộm đống vật liệu thép này làm gì.”

“Vị đồng chí này, ông phải tin rằng nhà nước sẽ không đổ oan cho người tốt, cũng sẽ không bỏ qua cho kẻ xấu.”

Câu trả lời của đồng chí công an vô cùng thỏa đáng.

Hoàng Hỉ Vinh thấy tình hình con trai mình như vậy, sợ đến nỗi sắc mặt trắng bệch, mắt bà ta đột nhiên nhìn thấy một gương mặt quen thuộc trong đám người, miệng nhanh hơn não: “Đồng chí công an, là nó, là nó đã trộm đồ, chẳng liên quan gì đến nhà tôi hết!”

Tay của bà ta bất thình lình chỉ về phía Trương Đại Bưu!

Trương Đại Bưu cảm thấy đầu óc mình như bị nổ tung, vô thức xoay người muốn chạy đi, nhưng người đến hóng chuyện lại nhiều, anh ta muốn chạy cũng chạy không được, nhưng khi công an vừa thấy phản ứng của anh ta không đúng lắm, nên đã có vài người lập tức xông lên giữ anh ta lại.

“Buông tôi ra! Tôi không có liên quan đến chuyện này!” Trương Đại Bưu bị ấn xuống trên nền đất, chiếc mũ bông lăn trên mặt đất bị dính một lớp tuyết bẩn.

“Không liên quan tới cậu thì cậu chạy cái gì,” Một người công an gõ đầu anh ta một cái: “Chẳng phải cậu chính là Trương Đại Bưu sao? Cậu không phải người ở đây, cậu thành thật khai báo xem, cậu đến đây làm gì.”

“Đồng chí công an, đồ đều là do nó trộm, còn lại thì nhà bọn tôi chẳng biết gì cả.”

Hoàng Hỉ Vinh gằn giọng nói, Trương Đại Bưu nhìn bà ta bằng ánh mắt căm hận, nghiến răng nghiến lợi, cắn chặt quai hàm.

Các công an tóm người lại, bình thản nói: “Gia đình các người có biết hay không thì cũng phải đi theo chúng tôi một chuyến.”

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️