“Tổn thương tình cảm, người ta làm ra thì không sợ nhận.”
Hoàng Hỉ Vinh bĩu môi.
“Anh Hoàng nói lời này có đạo lý, nếu thực sự khu tập thể chúng ta có một kẻ trộm chó trộm gà, thì chúng ta mất mặt lắm.”
“Trộm lại còn là đồ xưởng thép, vậy không phải là chiếm lợi quốc gia sao?”
Mọi người bàn luận sôi nổi.
Cố Kim Thuỷ nói: “Đồng chí công an, các anh lục soát đi, cũng vẫn là tôi trong sạch, các anh nghe thấy rồi đấy, không biết người nào làm bậy, tố cáo vớ vẩn, kết quả phá hủy danh tiếng của tôi.”
Trên mặt Cố Kim Thuỷ lộ ra vẻ đau buồn.
Không biết, còn tưởng lúc này anh ấy rất buồn.
Đồng chí công an gật đầu: “Anh yên tâm, chúng tôi sẽ không oan uổng cho người tốt, nếu thực sự không tra ra, chúng tôi chắc chắn sẽ trả lại sự trong sạch cho anh.”
“Vậy thì tốt.” Cố Kim Thuỷ cảm động không thôi, làm động tác tay mời: “Các anh lục soát đi.”
Mấy công an liền tản ra lục soát.
Mặc dù nhà họ Cố rất lớn, nhưng cũng chỉ có ba phòng chính, một gian trong đó vẫn là gian nhà giữa, hai phòng hai bên đều rất rộng rão, phòng bếp là một cái lán dựng bên ngoài, chỗ ở giàu có hơn nhà người khác, nhưng cuối cùng một nơi lớn như vậy, sau khi tìm kỹ mấy vòng, công an liền đi ra.
“Đồng chí công an, sao rồi?”
Hoàng Hỉ Vinh vội vàng chen lên, Tống Mỹ vừa tan làm cũng theo phía sau mẹ cô ta, trong mắt đầy khát vọng nhìn các công an.
Công an xua tay: “Không phát hiện ra gì hết.”
“Không thể nào?”
Tống Mỹ bật thốt lên, trên mặt tràn đầy nghi ngờ.
“Sao lại không thể?”
Cố Kim Thuỷ nhìn Tống Mỹ: “Chẳng lẽ cô còn biết rõ hơn đồng chí công an tôi có trong sạch hay không?”
Hỏi đến nỗi Tống Mỹ không dám trả lời vấn đề này tiếp nữa.
Tống Mỹ ậm ờ nói: “Vậy chẳng phải lúc nãy mọi người đều nói đã thấy anh vác một bao phân ure vào sao?”
Cố Kim Thủy vui vẻ.
Anh ấy xách một cái bao ra khỏi nhà bếp, cái bao đó không nhẹ, đặt xuống đất kêu một cái “bịch”, Cố Kim Thủy hỏi: “Phải cái thứ này không?”
“Chính là cái bao này!” Góa phụ An gật đầu thật mạnh.
Cố Kim Thủy cười khẩy một tiếng, ngồi xổm xuống mở cái bao ra, đổ những thứ bên trong ra ngoài, khoai lang dính đầy bùn đất từ trong bao lăn ra ngoài đầy trên mặt đất.
“Ây da, sao lại là khoai lang?”
Góa phụ An trừng mắt, miệng cũng há hốc ra.
Cả nhà Tống Mỹ đều là vẻ mặt mờ mịt, Tống Kiến Thiết nhìn Tống Mỹ: “Chuyện gì đây?”
“Em có biết đâu.” Tống Mỹ trả lời bằng ánh mắt.
Cô ta vô thức nhìn sang phía Trương Đại Bưu, nhưng biểu cảm của Trương Đại Bưu lại còn kinh ngạc hơn cả bọn họ.