Công an nhìn mọi người xung quanh, nói: “Giờ chúng tôi cũng không thể đưa ra kết luận, chỉ có thể lục soát xem xem có chứng cứ không?”
“Đúng rồi, vừa nãy Cố Kim Thuỷ đó không phải là xách một cái túi đồ về nhà sao?”
Hoàng Hỉ Vinh giả vờ như lỡ miệng nói.
“Một túi đồ, đồ gì?” Công an hỏi.
Hoàng Hỉ Vinh nói: “Cái đầy thì tôi không biết, chỉ là nhìn rất nặng, các người muốn tra thì nhanh đi tra đi.”
Đoàn công an liếc nhìn Quách Cường.
Quách Cương nói: “Nhà bọn họ ở sân sau, tôi dẫn mấy người đi.”
Công an gật đầu, hàng xóm rối rít đi theo xem náo nhiệt, Trương Đại Bưu cũng không muốn lỡ mất cảnh hổ xuống đồng bằng bị chó khinh này, chen trong nhóm người đi lên theo.
Trong sân sau.
Cố Ưu Tư uống sữa, nghe thấy bên ngoài ồn ào, trong lòng lộp bộp một cái, vô cùng suốt ruột.
Cố Kim Thuỷ vẫn chậm rãi ăn mì trộn, khi Quách Cường và nhóm người đi vào, anh ấy vẫn đang ăn rau trộn cà rốt.
“Cố Kim Thuỷ, xảy ra chuyện rồi, cậu còn có mặt mũi ăn cơm!”
Hoàng Hỉ Vinh thấy thức ăn trên bàn nhà họ Cố, ghen tị sắp đỏ cả mắt rồi.
Nhà bọn họ năm nay ăn tết đúng là mất mặt, vì tiền lương của Lâm Liên Hoa bồi thường cho Bạch Tiểu Yến rồi, cả nhà chỉ có thể dựa vào lương của Tống Kiến Thiết và Tống Mỹ, hai người này lại keo kiệt, lúc ăn tết sủi cảo nhà bọn họ chỉ có chút vụn nhân thịt.
“Có cái rắm mẹ bà.” Hà Xuân Liên vỗ bàn, đứng dậy chỉ tay vào Hoàng Hỉ Vinh: “Bà nói linh tinh cái gì thế, con trai tôi trong sạch, xảy ra chuyện gì được, tôi thấy con trai bà có chuyện mới đúng!”
“Hứ, bà…”
Hoàng Hỉ Vinh bị tức tới ngã ngửa.
Mắt bà ta đảo một cái, chỉ vào công an: “Bà hỏi đồng chí công an là biết, Kim Thuỷ nhà bà không làm chuyện trộm gà trộm chó, thì sao công an người ta tới?”
Công an kia nhíu mày, mặc dù không nói, nhưng cũng tiến lên: “Vị này là đồng chí Cố Kim Thuỷ?”
“Là tôi.” Cố Kim Thuỷ gật đầu, đặt đũa xuống.
Công an nói: “Có người nói anh trộm vật liệu thép trong xưởng thép, đồ bây giờ ở trong nhà anh, chúng tôi muốn lục soát, anh có ý kiến không?”
Công an đã làm xong chuẩn bị Cố Kim Thuỷ chống cự.
Nhưng.
Ngoài dự đoán của bọn họ, Cố Kim Thuỷ lại nói: “Cái này mặc dù tôi biết mình trong sạch, nhưng tôi cũng biết các đồng chí công an cũng không dễ dàng gì, vì vậy các người muốn lục soát thì lục soát đi.”
“Nói đường đường chính chính như vậy, đợi lát nữa bị tra ra thì cũng đừng đánh chết không nhận!”
Hoàng Hỉ Vinh quái gở nói.
“Mẹ.” Tống Kiến Thiết đẩy kính mắt xuống: “Mẹ đừng nói lời như vậy, tổn hại tình cảm hàng xóm của chúng ta.”