Cố Kim Thuỷ vứt tàn thuốc trên đất, dùng chân di: “Tôn Diệu Tổ đó có quan hệ với Đại Bưu.”
Sơn Hổ a một tiếng: “Không thể nào, lúc trước Diệu Tổ đã giúp chúng ta rất nhiều mà.”
“Sơn Hổ, cậu có tin tôi không?” Cố Kim Thuỷ hỏi.
Sơn Hổ tất nhiên gật đầu.
Anh ấy nhỏ hơn Cố Kim Thuỷ năm sáu tuổi, nhìn trông cao to lực lưỡng, trên thực tế ăn không ít khổ, cha mẹ đi sớm, anh trai ruột không có lương tâm, chiếm đoạt phòng trong nhà, đợi kết hôn xong, chị dâu càng không chứa chấp được chú em có thể ăn này, trực tiếp đuổi người ra ngoài.
Nếu không phải ngày đó Cố Kim Thuỷ thu nhận Sơn Hổ, Sơn Hổ sớm đã không biết ở đâu.
“Cậu tin tôi thì nghe theo tôi sắp xếp là được.” Cố Kim Thuỷ híp mắt: “Cậu nghe tôi, đợi lát nữa làm như này…”
Ở chỗ không xa.
Trương Đại Bưu nhìn Cố Kim Thuỷ và Sơn Hổ xách đồ đi vào khu tập thể, vui tới vỗ đùi thật kêu.
“Vân là thằng nhóc cậu giỏi!”
“Anh họ, anh nói lời này thực sự là coi trọng em rồi.” Trên mặt Tôn Diệu Tổ tươi cười: “Nếu không phải anh họ cất nhắc em, em đâu có ngày hôm nay.”
Trương Đại Bưu được Tôn Diệu Tô khen mấy câu có chút bối rối.
Nhưng trong lòng cậu ta rất rõ ràng.
Tôn Diệu Tổ này rất nham hiểm, lúc đầu ra chủ ý, nói muốn tới chỗ Cố Kim Thuỷ nằm vùng chính là cậu ta.
“Được rồi, mau đi báo cảnh sát đi.”
Tôn Diệu Tổ vâng một tiếng, chạy vào buồng điện thoại gọi điện báo cảnh sát.
Xế chiều.
Các nhà đều đang bận rộn nấu cơm, vẫn đang đầu năm, mọi người ăn vẫn tính là phong phú.
Ông cụ quản lý khu nhà tập thể Quách Cường đang ăn dưa chua hầm thịt heo, liền nghe thấy bên ngoài có người nói: “Ôi, sao có công an tới rồi?”
Mấy đứa con trai Quách Cường lập tức bưng bát cơm ra xem náo nhiệt, chỉ thấy mấy chú công an sải bước lớn đi vào.
Quách Cường vội ra, tiếp đón: “Mấy vị đồng chí tới làm gì vậy?”
Mấy công an nhìn nhau, một người trong đó nói: “Ông là?”
Quách Cường vội nói: “Tôi là người quản lý khu này, có phải có ai trong khu chúng tôi phạm tội đúng không?”
Vị công an kia nói: “Chúng tôi nhận được có người tố cáo, trong khu ông có một người tên là Cố Kim Thuỷ, ăn trộm vật liệu thép trong xưởng thép nhà người ta, có chuyện này không?”
“Ôi trời, là Cố Kim Thuỷ hả? Tôi thấy thằng nhóc đó ngày thường vô công rồi nghề, là biết ngay sớm muộn sẽ có ngày này.” Goá phụ An đứng trước khu cắn răng nói.
“Không thể nói như vậy, Cố Kim Thuỷ ngày thường có hơi cà lơ phất phơ, nhưng không giống loại người này, đồng chí công an, có phải có hiểu lầm gì rồi không?” Ông Tôn nói.