Trong lòng cô sốt ruột, nhưng miệng chỉ có thể phát ra mấy tiếng a a.
Ngồi tù?
Hà Xuân Liên sợ hết hồn lo lắng nhìn Cố Kim Thuỷ.
Cố Kim Thuỷ lại phản ứng rất nhanh, liền liên tưởng đến lời mấy ngày trước nghe thấy, anh ấy bình tĩnh gật đầu với bà cụ: “Con ra ngoài đây.”
“Ừ.” Bà cụ gật đầu đồng ý.
Cố Ưu Tư mở bàn tay nhỏ ra, trên mặt đầy lo lắng, nằm yên buông xuôi.
Nhà phía Đông bên kia.
Tống Triều Hoa từ cửa sổ xa xa thấy Cố Kim Thuỷ rời đi, ánh mắt lóe sáng.
Chỉ cần Cố Kim Thuỷ ngồi tù, thì những cơ hội của nhà họ Cố, tiền của đều thuộc về nhà bọn họ rồi.
“Anh, hàng hôm nay đều ở đây.”
Tôn Diệu Tổ lên xuống xe ba bánh, Sơn Hổ và Đậu Tử đi lên, giúp đỡ kiểm tra những mặt hàng kia.
Những mặt hàng này thật ra thì đều là những người ở khu ngoại thành đó chọn ra từ trong chỗ xử lý rác, có vài thứ vứt đi như kim loại, dây điện, sắt thép, vì vậy đều rất bẩn và rất thối.
“Ôi dào, hôm nay nhiều như vậy?”
Sơn Hổ kinh ngạc vui vẻ nói.
Tôn Diệu Tổ cười he he: “Chắc những người đó dồn của mấy ngày lại, đều vội để năm mới giàu to.”
“Cũng là cậu giỏi.” Cố Kim Thuỷ móc trong túi ra một bao thuốc lá, hút một điếu, đưa bao thuốc cho Tôn Diệu Tổ: “Cậu xem xem có hàng tốt gì?”
Cố Kim Thuỷ tiến lên kiểm tra, Tôn Diệu Tổ vội nhận lấy điếu thuốc, thấy Cố Kim Thuỷ gạt bỏ túi phân u- rê, trong lòng có chút lo lắng.
Cố Kim Thuỷ rất nhanh đã nhìn thấy có một cái túi trong đống thép.
Anh ấy đánh giá một chút, ít nhất cũng phải ba mươi cân.
Trong lòng anh ấy chửi thầm mẹ, những vật liệu thép tốt như thế này vừa nhìn đã biết không phải đồ bỏ, vì để bẫy anh ấy, Trương Đại Bưu đúng là không tiếc cái giá nào.
“Anh Kim Thuỷ, anh thấy thế nào?”
Tôn Diệu Tổ giả vờ thoải mái hút thuốc, hỏi.
Cố Kim Thuỷ nhếch miệng cười: “Tất nhiên là đồ tốt, chỉ là, đồ trong cái túi này tôi thấy là đồ tốt, chắc là bên chỗ ông Trần chưa thể bán ra với giá cao, không bằng trước để ở nhà tôi, sau đó tôi lại đi tìm một nhà mua tốt.”
Tôn Diệu Tổ vào ngành này không lâu, không quá hiểu về những thứ này, cảm thấy đồ để ở nhà Cố Kim Thuỷ thì càng dễ vu oan nên liền gật đầu: “Nghe lời anh hết.”
Sơn Hổ và Đậu Tử không nói gì, hai người nhìn nhau.
Cố Kim Thuỷ đưa bọn họ mua đồ rồi bán lại, gọi Sơn Hổ nhấc về nhà.
“Anh, xảy ra chuyện gì vậy?” Sơn Hổ nhỏ giọng hỏi, sức anh ấy khoẻ, mấy chục cân vật liệu thép này nhấc trong tay cũng nhẹ nhàng.