“Lời này của câu cũng quá khiêm tốn rồi.”
Giáo sư Hứa lắc đầu nói: “Cậu biết còn nhiều hơn so với chúng tôi, Tiểu Cố, bài thuyết trình của cậu ngày hôm nay thực sự đáng để cho tất cả mọi người học tập một chút.”
Tôn Chí Bình ở bên cạnh sắc mặt lúc trắng lúc xanh, vừa lúng túng vừa xấu hổ.
Cuối cùng đám người giáo sư Hứa vẫn không có để cho Tôn Chí Bình mời khách, bởi vì giữa trưa, bỗng nhiên trường đại học người ta tới mời, nhưng từ đầu tới cuối, Tôn Chí Bình lại ăn không ngon.
Trong lòng giáo sư Bạch rất vui vẻ, chờ đến khi trở về nhà khách, ông ấy vỗ vỗ bả vai Cố Kim Thủy, “Tiểu Cố, ngày hôm nay làm tốt lắm, phải như vậy.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây