Giáo sư Lâm vội vàng cúi đầu nhìn, nhưng càng nhìn thì càng phát hiện giáo sư Bạch nói chỗ nào cũng đúng, động tác trên tay ông ta có chút nặng, gỉ sét trên bề mặt đồng thiếc liền có dấu hiệu rơi ra, điều này làm cho trong lòng giáo sư Lâm càng thêm khó thở.
“Giáo sư Bạch, ông bớt hù dọa chúng tôi đi, chúng tôi không dễ bị dọa sợ đâu, bức tượng này tạo hình đặc biệt như thế, không kém bao nhiêu so với trong viện bảo tàng, có thể giả được sao?”
Tôn Chí Bình hít vào một ngụm khí, ý đồ muốn phản bác lại giáo sư Bạch.
Cố Kim Thủy cười nói: “Hà, lời này của cậu không có chuyên môn rồi, trên thị trường bây giờ có nhiều đồ vật giống với ở trong viện bảo tàng lắm, chẳng lẽ cái nào cũng là thật sao, ví dụ như bếp lò Tuyên Thành thời nhà Minh, trên thị trường có bao nhiêu loại giống y hệt như ở trong viện bảo tàng, nhưng mà cậu có dám tin đó là thật không?”
Nói nhảm nhí.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây