Xưởng lưu lý bát bảo trai thì sao?
Ngày nay ai còn mua đồ cổ chứ, học cái này thì có tác dụng gì.
“Xem thử câu đối này.”
Tịch Hãn đẩy mở hộp gỗ Hoàng Lê, lấy ra từ bên trong ra một cặp câu đối ố vàng: “Thu từ mấy ngày trước, thu năm mươi sáu tệ, cậu xem được không?”
“Năm mươi sáu tệ, cái này không rẻ.” Cố Kim Thuỷ nhíu mày, đôi mày kiếm mang theo chút vẻ hứng thú: “Người bán nói đây là tác phẩm của ai thời nhà nào vậy ạ?”
Tịch Hãn cười, vuốt râu: “Tô Thức thời nhà Tống, thế nào, có đáng giá không?”
Cố Kim Thuỷ vốn còn muốn nhìn kỹ, vừa nghe lời này lập tức bị chọc cười.
Anh ấy nhìn Tịch Hãn: “Đây là thầy trêu tôi, thứ câu đối này giữa thời nhà Minh mới nổi, trước đó có câu đối treo cột nhà, nếu câu đối này từ thời nhà Tống, vậy chính là phát hiện lớn của giới khảo cổ.”
“Bớt lắm mồm.” Trong mắt Tịch Hãn lộ ra mấy phần vui vẻ và yên tâm, lại hỏi: “Còn gì nữa?”
“Còn có con dấu này, thầy xem xem trong đây còn đóng dấu của cư sĩ Đông Pha vậy thì càng vui, dù người ta có phát hiện trong tác phẩm Tô Thức, chỉ có một chữ Thức, càng nhiều nhưng không có dấu ấn, vì khi đó người ta không có thịnh hành ấn dấu lên bản vẽ của mình, còn là con dấu chưa từng thấy qua như thế này, đây căn bản là chuyện không thể nào.”
Những điều Cố Kim Thuỷ nói đều có lý.
Trong mắt Tịch Hãn loé sáng.
Cố Kim Thuỷ đúng là một hạt giống tốt, ai mà chả biết đọc sách, nhưng muốn học để vận dụng được thì không dễ như vậy.
Ông ấy không nói gì, lấy từ trong ngăn kéo ra một quyển sổ ném cho Cố Kim Thuỷ: “Lấy về mà xem, ngày khác rảnh thì tự tới bên Phan gia viên luyện tay.”
“Thầy, thầy không đưa tôi đi à?”
Cố Kim Thuỷ mở to mắt: “Thầy có mỗi tôi là học trò, thầy nhẫn tâm buông tay kêu tôi đi để bị lừa?”
Tịch Hãn bị làm cho buồn nôn, phẩy phẩy tay: “Cút đi, mắt nhìn than tổ ong của cậu, ai có thể lừa cậu, tôi cho cậu mấy quyển sách này, nếu cậu đọc hết mà còn bị người ta lừa, vậy thì chính là đáng đời.”
Cố Kim Thuỷ giả vờ bị đuổi ra khỏi chỗ thu mua.
Cửa sắt lớn cót két đóng lại, Cố Kim Thủy lúc này mới thu hồi khuôn mặt cười đùa cợt nhã, anh ấy nhìn quyển sách, thấy nét chữ cứng cáp sắc sảo bên trong, trong lòng rất cảm động.
Có lẽ ông lão cũng dạy cho anh ấy hết bản lĩnh đặc biệt rồi, quyển sách này chỉ sợ là ngàn vàng khó cầu.
Cố Kim Thủy đã đi ra, liền thuận đường đi tới nhà mẹ Lương Dĩnh, cũng chính là nhà cũ nhà họ Lương trước kia.