Cố Kim Thủy đang gặm kem, trông vô cùng cà lơ phất phơ. Anh ấy đẹp trai lại còn trẻ, ngày thường mà dẫn Cố Ưu Tư ra đường thì rất hay bị người lạ nhầm bọn họ là anh em.
Trưởng thành có ngoại hình đẹp đúng là có ưu thế, ít nhất nhìn anh ấy thì người ta không ghét được.
“Đúng là tôi không mua được thật nhưng mà sau đó chẳng phải tôi đã mua được mấy chén trà kia hay sao? À mà cậu đoán xem, tôi gặp phải vận cứt chó gì mà ba chén trà kia đều là của thời Tống, đã thất truyền từ lâu. Ái chà chà, tôi cũng không ngờ mình lại có vận khí như thế, đến bảo tàng cũng không có mấy chén trà này mà tôi lại có.”
Ý khoe khoang của Cố Kim Thủy vô cùng rõ ràng.
Tống Kiến Thiết nghe anh ấy nói mà đen sì hết mặt lại: “Chén trà bằng gốm tráng men đen cơ à? Hay là cậu bị hoa mắt chứ thứ này vô cùng đáng giá, làm gì có chuyện muốn nhặt là nhặt được của hời như thế đâu? Mấy người trong thị trường buôn bán đồ cổ này đui mù hết hay gì?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây