Cố Kim Thủy quả thực có chút rung động.
Đống đồ sứ được bày trong sạp đồ kia cũng không phải là đồ dỏm, hơn nữa kiểu dáng trông cũng khác lạ mà trước giờ Cố Kim Thủy chưa từng sưu tầm: “Có, nhưng mà chắc chắn rằng tôi không thể đưa ra giá quá cao, chỉ có thể trả theo giá thị trường mà thôi.”
Ông chủ bán hàng kia cũng chẳng hề xấu hổ, mặt dày mày dạn mà nói: “Tất nhiên rồi, thôi cậu cứ lưu số này vào đi.”
Có câu “Hữu tảo nhất tảo đả tam can”*, Cố Kim Thủy để lại số điện thoại bàn ở nhà rồi vội vàng lái xe về nhà.
(*): ẩn dụ cho hành động mù quáng không có mục tiêu.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây