Cố Kim Thuỷ ngày thường làm việc mua bán trung gian. Kéo phế phẩm từ ngoài thành vào chỗ thu mua trong thành bán, trung gian vừa sang tay, đến cuối năm kiếm được không ít.
Dĩ nhiên, anh ấy còn làm chút việc như mua bán phiếu lương thực, mua bán tiền ngoại tệ.
“Thầy, tôi đây không phải là vội tới sớm chúc tết thầy sao?” Cố Kim Thuỷ cười hì hì, chủ động vào nhà, thấy trên đất dưới đất trong nhà đều là các loại sách báo, liền vội vàng thu dọn mặt bàn, đặt hộp cơm xuống: “Mang cho thầy sủi cảo nhà tôi gói, còn có mang cho thầy tiền học phí năm nay.”
Anh ấy móc ra một cái bao tiền mừng tuổi, bao tiền mừng tuổi một xấp đầy ắp.
Ông lão ha một tiếng: “Sao thế, năm ngoái giàu to rồi à?”
“Vậy cũng là do thầy biết dạy.” Cố Kim Thuỷ vội nhét bao lì xì vào trong tay ông lão, ông lão này, cũng không xem như người ngoài trực tiếp nhận lấy, ông ấy điềm nhiên nói: “Đi, nấu cho tôi một bát sủi cảo.”
Nếu là người khác hò hét với Cố Kim Thuỷ như thế, chắc chắn Cố Kim Thuỷ sẽ lật mặt.
Nhưng ông lão bảo, Cố Kim Thuỷ lại không nói lời nào, cầm hộp cơm quen cửa quen nẻo đi vào phòng bếp, nấu sủi cảo còn nhóm giường lò giúp, lại đi ra không biết kiếm đâu ra mười mấy cục than đá đem tới.
Tóm lại, kể từ lúc đến đây, cả buổi sáng anh ấy đều không có thời gian rảnh.
Mặc dù ông lão không nói gì cả, nhưng buổi trưa, ông lão gọi Cố Kim Thuỷ: “Bữa trước sách tôi cho cậu, xem thế nào rồi?”
“Đọc gần hết rồi.” Cố Kim Thuỷ không rõ lắm khiêm tốn nói.
Ông lão vui vẻ, nhìn anh ấy: “Vậy cậu qua đây xem bức câu đối này đi?”
Ông ấy vẫy tay với Cố Kim Thuỷ, hai tay chắp sau lưng đi vào phòng phía Tây Nam.
“Buổi trưa anh vẫn không về, hay là chúng ta tự ăn trước nha?” Cố Ngân Tinh nhìn bên ngoài nửa ngày, nhịn không được nói.
Hà Xuân Liên cúi đầu trêu cháu gái: “Nếu con đói thì ăn chút điểm tâm đi.”
Cố Ngân Tinh không biết phải làm sao, biết mẹ nói một không nói hai, chỉ đành mở hộp điểm tâm ra, lấy miếng thịt lăn bột rán, trong miệng lẩm bẩm nói: “Cũng không biết sao anh nói nhiều với ông lão kia vậy, đi cả sáng cũng không về.”
“Nói linh tinh cái gì,” Hà Xuân Liên trừng con gái: “Thầy Trần người ta thực sự có bản lĩnh, lúc trước là đại chưởng quỹ của xưởng lưu ly bát bảo trai, nếu không phải gặp nạn thì anh con muốn tìm người ta bái làm thầy, mộ tổ tiên có đốt thủng rồi cũng không có số mệnh này.”
Cố Ngân Tinh lè lưỡi, trong lòng xem thường.