Nước bọt văng cả lên mặt Cố Kim Thủy.
Cố Kim Thủy lùi lại một chút, “Anh bạn, trong giới đồ cổ bị lừa là chuyện rất bình thường, ai mà chẳng từng mua nhầm. Không cần phải kích động như thế. Món này là hàng giả, hơn nữa tay nghề này rõ ràng là của Tứ Xuyên.”
“Anh nói bậy!” Tôn Chí Bình tức đến mức đỏ bừng, cầm chiếc bình gốm lên, “Đôi co với loại người không có học vấn như anh đúng là vô nghĩa.”
“Chí Bình, cậu đặt món đó xuống. Người ta đã nói là giả thì chắc chắn có lý do.” Nụ cười trên mặt giáo sư Lâm giống như lớp băng mỏng trên hồ vào đầu xuân, nhạt nhòa và dễ vỡ.
Cố Kim Thủy cười nói: “Nếu muốn nói thì cũng đơn giản thôi. Đầu tiên, món này tôi chưa cần cầm lên cũng đã biết chắc là hàng giả, đây là cảm giác.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây