Lương Dĩnh lắc đầu, đút sữa cho đứa nhỏ, nói: “Con, con không nghĩ tới anh ấy lại như thế.”
Dù sao cũng là người thân cuối cùng, từ sau khi cha Lương mất, Lương Nhân Nghĩa cũng chăm sóc cô ấy một vài ngày, Lương Dĩnh không phải không biết Lương Nhân Nghĩa thích chiếm lợi, nhưng cô ấy nghĩ nhà Lương Nhân Nghĩa không giàu có, lại là thân thích với nhà mình, có những chuyện nhắm con mắt mở con mắt cũng được.
Nhưng không ngờ, Lương Nhân Nghĩa lại làm ra chuyện không trung thực như vậy.
“Theo em, em tò mò nhất là nhà bọn họ lấy đâu ra tiền đi ăn quán.”
Cố Ngân Tinh nhìn một bàn thức ăn ngon đã sớm không nhịn được, vội vàng ăn một cái sủi cảo, mùi vị của cái sủi cảo nhân thịt heo cải trắng này đúng là ngon, cải trắng mọng nước thịt lợn tươi ngon.
“Em hỏi những thứ này làm gì,” Cố Kim Thuỷ thấy vợ thất vọng, trừng em gái không có ý tứ một cái: “Có liên quan gì với nhà mình đâu.”
Cố Ưu Tư ngáp một cái.
Nghe thấy lời này, cô không nhịn được.
“Đúng là vẫn có liên quan tới nhà chúng ta, thứ ông ta mở chính là tài tuyệt hậu.”
“Năm đó ông ngoại của ta lúc sắp chết, mẹ ta không ở nhà, chính là tên vô ơn đó ở cạnh ông ngoại, ông ngoại để lại của cải cho mẹ ta, kết quả tên vô ơn đó nuốt trọn, còn nói là Hồng Vệ Binh tịch thu hết không còn nữa.”
“Hôm nay Lương Nhân Nghĩa tới cửa, chủ yếu vẫn là vì nghe ngóng ông ngoại của ta để phần di sản khác ở đâu.”
Lạch cạch.
Bình sữa trong tay Lương Dĩnh rơi xuống đất.
Trên mặt cô ấy đầy sự ngỡ ngàng.
“Ách xì ách xì!”
Cả nhà Lương Nhân Nghĩa hứng gió tuyết trở về nhà.
Triệu Phượng Lai bên cạnh nói kháy: “Em họ đó của anh đúng là keo kiệt, nhà chúng ta qua ăn ké một bữa thì làm sao? Thế mà cũng tiếc, chúng ta còn mang đồ qua nữa, sớm biết, những đồ đó không mang nữa, hời cho bọn họ!”
“Được rồi đừng nói nữa.”
Lương Nhân Nghĩa xoa xoa tay: “Đều trách đứa con trai của cô làm hỏng chuyện tốt của tôi, vốn hôm nay tôi còn muốn chuốc say Lương Dĩnh, hỏi thử cô ta xem có biết ông già chết tiệt đó giấu đồ ở đâu không!”
Triệu Phượng Lai vừa nghe liền không vui: “Đó là con trai tôi? Đó cũng không phải là con trai anh sao? Lại nói, tôi thấy Lương Dĩnh đó chưa chắc đã biết chuyện này!”
“Cái đó không thể nào, cô ta là đứa con gái duy nhất của lão già chết tiệt đó,” Lương Nhân Nghĩa nói tới đây, lại cắn răng nghiến lợi, ông ta là đàn ông duy nhất đời này của nhà họ Lương, vốn tưởng tài sản của ông già chắc chắn sẽ cho mình, nào ngờ ông gia lại định cho con nhóc Lương Dĩnh này: “Ông già không nói cho người khác, thì chắc chắn sẽ nói cho cô ta!”