“Cô dám đánh tôi?” Bạch Tiểu Yến ngơ ngác hồi lâu mới kịp phản ứng.
Lương Dĩnh hất tay cô ta ra: “Tôi đánh cô đấy. Tôi đánh cô là vì cô là kẻ lòng dạ hẹp hòi. Có phải vì nhà máy bao năm qua chỉ để cô dọn dẹp nhà vệ sinh nên cô hận thù, muốn bôi nhọ lãnh đạo của chúng ta không? Cô có biết vì những gì cô làm mà giờ đây nhà máy trở nên rối loạn thế nào không?”
Trưởng xưởng Hứa và những người khác nghe lời này của Lương Dĩnh đều cảm thấy dễ chịu trong lòng.
Dù quả thật có một số người tham ô trong nhóm bọn họ nhưng họ không nghĩ mình sai. So với các nhà máy khác, ít ra họ còn công bằng hơn nhiều, ăn thịt thì cũng chừa lại ít nước cho công nhân chia phần.
Như vậy còn chưa đủ công bằng sao?
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây