“Đừng giống lúc trước, nói những lời không đúng.” Trên khuôn mặt gầy gò của Hoàng Hỉ Vinh lộ ra vẻ cay nghiệt, đứa cháu trai béo mập trong lòng khóc một tiếng, bà ta vội vàng cúi đầu à ơi dỗ.
“Mẹ, mẹ đừng nói Tiểu Hoa, những chuyện tốt Tiểu Hoa nói đều là đúng, chỉ là không biết sao lại lệch đi.”
Tốn Kiến Thiết lấy mắt kính xuống, vô thưởng vô phạt quở trách mẹ ruột của mình một câu.
Trên mặt Tống Triều Hoa lập tức hiện ra vẻ cảm động.
Tống Triều Hoa ngày càng kiên định việc mình làm là đúng.
Nếu không phải cô ta luôn tiết lộ những chuyện đời trước đó, thì sao cha lại đối tốt với cô ta như vậy?
“Cha, tối qua con nằm mơ, mơ thấy bên nhà mẹ vợ chú Kim Thuỷ cất giấu vài thứ đáng giá.”
Tống Triều Hoa lấy dũng khí nói: “Bên trong hình như có, có vàng.”
“Có vàng? Thật?”
Hoàng Hỉ Vinh suýt nữa kêu lên thành tiếng.
Mặc dù Tống Kiến Thiết mặt đầy vui vẻ, nhưng vẫn khá bình tĩnh: “Con biết đồ cất ở đâu không?”
Tống Triêu Hoa lắc lắc đầu.
Hoàng Hỉ Vinh lập tức xụ mặt, khóe miệng kéo xuống.
“Không biết chỗ, vậy sao tìm?”
Tống Kiến Thiết nhìn bà ta, cúi người xuống, hiếm thấy giọng dịu dàng ôn tồn: “Tiểu Hoa, con suy nghĩ kỹ xem, trong mơ chắc chắn có manh mối, có phải không?”
Tống Triều Hoa thực sự là được yêu thương mà lo sợ.
Cô ta cố gắng nhớ lại, nói: “Cha, con không nhớ ra, nhưng con đoán chắc chắn cha Lương Lượng biết.”
“Lương Nhân Nghĩa.”
Tống Kiến Thiết xoa xoa cằm, như có điều suy nghĩ.
Ông ta không thân với Lương Nhân Nghĩa, nhưng ông ta sai đưa bưu kiện, thỉnh thoảng sẽ thấy cả nhà Lương Nhân Nghĩa ở trong quán cơm quốc doanh gọi cái gì mà cá hố kho tộ, gà hầm nấm, còn từng thấy cả nhà này đi Toàn Tụ Đức ăn vịt quay.
Vì vậy, Tống Kiến Thiết rất rõ ràng trong nhà Lương Nhân Nghĩa chắc chắn có chút tiền để dành.
Tống Triều Hoa vừa nhắc tới, Tống Kiến Thiết liền nhớ ra hay là tiền tích góp của Lương Nhân Nghĩa là từ căn nhà cũ đó của nhà họ Lương.
“Con trai, khoản tiền lớn như vậy, nhà chúng ta không thể bỏ qua được.”
Hoàng Hỉ Vinh vội nói: “Nếu nhà chúng ta có tiền, cũng có thể giúp con thăng tiến, đi lên trước.”
“Mẹ, trong lòng con tự có chừng mực.”
Tống Kiến Thiết qua loa nói.
Ông ta quay dầu, lấy một hột đậu phộng đưa cho Tống Triều Hoa: “Tiểu Hoa con làm tốt lắm, lần sau nếu lại nằm mơ giấc mơ biết trước, thì phải nói cho cha biết.”
Tống Triều Hoa gật đầu như gà mổ thóc, cả người phấn khích không chịu nổi.
“Tới, ăn sủi cảo, đừng nghĩ nữa.”
Hà Xuân Liên thả sủi cảo, đổ giấm, ra hiệu Cố Ngân Tinh đóng cửa, nói với Lương Dĩnh.