Cho dù ý chí của Cố Ngân Tinh có cứng như sắt thép, cũng không thể chống lại được sự nài nỉ của Trần Đẳng Đẳng. Vì vậy, cô ấy đành kể lại chuyện ngày hôm đó.
Nghe cô ấy nói xong, Trần Đẳng Đẳng im lặng không nói gì.
Trần Đẳng Đẳng buông tay cô ấy ra, khoanh hai tay trước ngực, nhìn Cố Ngân Tinh bằng ánh mắt khó có thể tin nổi, “Cậu thật sự nói như vậy?”
“Tớ đâu có cố tình đâu.” Cố Ngân Tinh không biết phải làm sao, bỏ cái thìa xuống, “Tớ cũng không biết tại sao tớ lại nói như vậy.”
“Ngân Tinh ơi là Ngân Tinh, cậu bảo tớ phải nói cậu thế nào mới phải đây.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây