“Con có biết tìm đối tượng thế này, sẽ làm chậm trễ tiền đồ của con không.”
Ba Nghiêm đặt tách trà trong tay xuống, nâng mí mắt lên, ánh mắt sắc như lợi kiếm, “Đối tượng mà ba tìm cho con có thể giúp con tiết kiệm được ít nhất mười mấy năm cố gắng, nếu con tìm người thế này, chờ tương lai con bị đám người cùng tuổi vượt mặt, đến lúc đó con đừng có hối hận!”
“Huấn Chương!” Ông nội Nghiêm trầm mặt xuống, “Ba không nhớ ba và mẹ con dạy con có suy nghĩ thực dụng như thế này!”
Ba Nghiêm không nói gì.
Lưu Ngọc Lan vội cười nói: “Ba à, Huấn Chương cũng chỉ lo cho tiền đồ của tiểu Nhẫn thôi, thời đại này đã khác rất nhiều so với thời của ba mẹ, bây giờ có ai được cất nhắc mà chẳng dựa vào bối cảnh. Đồng chí Tiểu Cố mặt nào cũng tốt, chỉ là gia cảnh quá mỏng manh, không thể giúp được gì cho Nghiêm Nhẫn nhà chúng ta cả.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây