Trần Thất Văn liếc thấy Cố Kim Thủy đang dựa người vào trên tủ, khóe môi cong lên nở nụ cười, nhìn thế nào cũng thấy giống như Cố Kim Thủy đang cười trên nỗi đau của người khác. Trong cơn tức giận, anh ta chỉ tay vào Cố Kim Thủy, “Anh ta đang muốn trả thù tôi!”
“Anh đang nói cái gì vậy? Không muốn bồi thường tiền thì nói thẳng ra, ai trả thù anh mà lại tự làm mình tổn hại nặng đến vậy? Chiếc vòng ngọc này là đồ giá trị, hơn một nghìn đồng đấy, giờ tôi phải về nhà giải thích thế nào với mẹ tôi vợ tôi đây.”
Lúc phó cục trưởng Lỗ nhìn sang, Cố Kim Thủy cúi đầu nhìn chiếc vòng tay đã bị vỡ, giơ tay lên đấm ngực, trên mặt lộ ra vẻ đau khổ. Anh ấy sụt sịt mũi, giơ tay áo lên lau lau khóe mắt.
Phó cục trưởng Lỗ càng cảm thấy áy náy hơn.
“ Đồng chí này, cậu đừng buồn nữa, hôm nay có tôi ở đây, tôi chắc chắn sẽ giúp cậu đòi lại công bằng, nếu cậu ta không trả tiền cậu, tôi sẽ làm chủ giúp cậu, mỗi tháng trừ vào tiền lương của cậu ta, chiếc vòng này có giá hơn một nghìn, mỗi tháng trừ đi năm mươi đồng để trả tiền cho cậu, hai năm là trả đủ .”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây