Hỏi câu này giống như là biết có chuyện gì đó chắc chắn đã xảy ra với cô ấy.
Lương Dĩnh kím nén sự không vui, khóe môi cong lên, xuống xe: “Mệt cho bác vì đã quan tâm, chỉ là tôi không sao hết.”
“Thật sự không có chuyện gì sao?”
Hoàng Hỉ Vinh không tin, bà ta nhìn Lâm Liên Hoa, Lâm Liên Hoa lặng lẽ lắc đầu, Lương Dĩnh thu vào mắt, mỉm cười: “Nếu bác không tin thì cứ hỏi con dâu của bác, cô ấy cũng biết rõ mọi chuyện.”
Mặt Lâm Liên Hoa đỏ bừng vì xấu hổ.
“Nhưng Liên Hoa này, lần sau đừng làm việc cẩu thả, thủ đoạn hay cũng vô ích thôi.” Lương Dĩnh không hề khách sáo nói: “Hôm nay tính tình của tôi tốt, nên chỉ cần xin lỗi là xong chuyện, nếu đổi thành người khác, có khi đã cho cô cái tát rồi đấy.”
Cô ấy vừa nói vừa ra vẻ muốn tát.
Lâm Liên Hoa giật mình, chân lảo đảo, cả người và xe đều ngã xuống đất.
Lương Dĩnh bật cười rồi đẩy xe vào nhà.
“Thế nào rồi?”
Lương Dĩnh vừa vào phòng, Hà Xuân Liên liền vội tiến lên hỏi.
Lương Dĩnh gật đầu, đặt đồ tết lên bàn: “Không sao hết.”
“Vậy thì tốt.” Hà Xuân Liên thở phào, hôm nay bà ấy lo lắng cả một ngày, lúc này cuối cùng trái tim cũng được nhẹ nhõm.
“Biết là ai hại con không?”
Lương Dĩnh nhếch khóe môi, lộ ra một nụ cười tự giễu: “Là Tiểu Yến.”
“Bạch Tiểu Yến?” Hà Xuân Liên mắt trợn to, có hơi không dám tin.
Lương Dĩnh gật đầu, móc ngón tay vào sợi dây trên túi lưới, trong miệng đắng chát.
Bạch Tiểu Yến là người bạn cô ấy chơi thân nhất ở trong xưởng, trước kia khi Lương Dĩnh bị cô lập vì địa vị, Bạch Tiểu Yến còn giúp cô ấy nói mấy câu tốt, chồng Bạch Tiểu Yến đánh cô ta vì cô ta không sinh được con trai, cũng là Lương Dĩnh tìm Cố Kim Thủy giúp đỡ.
“Haiz, đừng để trong lòng.”
Hà Xuân Liên thở dài: “Mới vừa rồi mẹ nghe con gà mắt đen cách vách kia ở bên ngoài ba ba bô bô, nhà của cô ta chắc?”
“Chuyện này chắc là do Bạch Tiểu Yến và Lâm Liên Hoa làm với nhau.” Lương Dĩnh nói: “Con nhét phiếu vào Bạch Tiểu Yến bên đó, với tính tình của cô ta, có lẽ sẽ không bỏ qua cho Lâm Liên Hoa.”
“Như vậy cũng tốt!”
Lúc này Hà Xuân Liên mới vui vẻ.
Ngày tiếp theo, Lương Dĩnh đi trong xưởng thì nghe được tin tức, Bạch Tiểu Yến phạm lỗi nặng, bị phân xưởng phạt đi phụ trách cọ nhà vệ sinh.
“Đáng đời.” Chị cả Triệu vẫn đang bực mình: “Theo tôi, cọ nhà vệ sinh cũng còn hời cho cô ta, một tháng rốt cuộc vẫn có hai chục ba chục cơ.”
“Nhưng so với lúc trước cầm năm mươi vậy thì cũng ít đi nhiều rồi.”