“Tổ trưởng, tôi không có, không phải tôi, có hiểu lầm trong chuyện này!”
Bạch Tiểu Yến khóc đến mức mắt mũi tèm lem.
Bộ dạng của cô ta trông rất đáng thương.
Nhưng Lương Dĩnh không hề thương cảm cô ta.
Lương Dĩnh biết, nếu chuyện ăn trộm này đặt lên người người khác, có lẽ mọi người sẽ tha thứ vì thái độ của người ta được nên tha, bỏ qua cho con ngựa.
Nhưng xuất thân của cô ấy không tốt, gia đình hiện tại cũng không bình thường, nếu cô ấy bị người ta vu khống ăn trộm thì thật sự sẽ phải vào tù.
Bây giờ đang trong lúc nghiêm trị, không làm được, ví dụ điển hình là cô ấy, cứ như vậy thì cả nhà cô ấy sẽ bị phá hủy hoàn toàn.
“Hiểu lầm? Hiểu lầm cái gì, không phải đồ được tìm thấy trong ngăn kéo của cô à?”
Chị Triệu xì một tiếng: “Tôi đã hiểu tại sao khi nãy cô lại nhiệt tình giúp Từ Văn rồi, vừa ăn cướp vừa la làng!”
Bạch Tiểu Yến có đến trăm cái miệng cũng không bào chữa được.
Cô ta không thể giải thích tại sao đồ lại ở chỗ cô ta.
“Nếu cô thấy oan thì chúng ta báo cảnh sát đi.”
Lương Dĩnh quấn áo khoác quan người: “Để tránh người khác nói người trong nhà máy chúng ta bắt nạt cô.”
“Không được báo cảnh sát!”
“Không được báo cảnh sát!”
Hai câu vang lên cùng lúc, câu trước là tổ trưởng nói, câu sau lại là Bạch Tiểu Yến.
Lần này mọi người đều nhìn Bạch Tiểu Yến.
“Vậy mà cô còn nói là không phải mình làm!” Chị Triệu liếc nhìn, xì một tiếng.
Bạch Tiểu Yến không giải thích.
Cô ta chỉ có thể cúi đầu, đỏ mắt: “Phải, là tôi nhất thời hồ đồ, nhưng tôi chỉ muốn đùa chút xíu thôi, Từ Văn, cô đừng so đo với tôi nhé?”
Từ Văn không nói gì mà chỉ hất tay Bạch Tiểu Yến ra.
Lương Dĩnh nhàn nhạt nói: “Tổ trưởng, không báo cảnh sát cũng được nhưng chuyện này không phải chuyện nhỏ, nếu là tôi, tôi không dám làm cùng nhà máy với tên trộm đâu, hôm nay mọi người đều biết cô ta trộm đồ, lỡ như ngày mai không chừng người ta muốn trả thù thì sao.”
Lời của cô ấy đã nói trúng nỗi băn khoăn của những người còn lại.
Mọi người nhìn nhau, tôi nhìn cô, cô nhìn tôi, tất cả đều nói.
“Tổ trưởng, chúng tôi không muốn làm đồng nghiệp với cô ta!”
“Đúng đó, nhà máy thứ ba của chúng ta rất tốt, không thể có nhiều tay chân bẩn thỉu.”
Tổ trưởng cũng có ý này.
Bà ấy nhìn Bạch Tiểu Yến và Từ Văn: “Đi, đến tìm lãnh đạo của ban tổ chức, để lãnh đạo xử lý!”
Trời đã tối.
Tuy tuyết không rơi giữa mùa đông nhưng gió bắc vẫn len lỏi vào khe hở của mọi nhà.
Hoàng Hỉ Vinh đang tán gẫu với những người khác ở cổng sân, đang nói thì nhìn thấy Lương Dĩnh và con dâu mình từ xa, ánh mắt bà ta sáng lên, vội vàng đứng dậy: “Vợ Kim Thủy, sao về muộn thế, xảy ra chuyện gì à?”