Thấy con gái ở đứng ở cửa, Lương Dĩnh đi tới mỉm cười bế con gái lên, “Sao con không đi vào, con đứng ở đây đã lâu chưa?”
“Dễ nghe.” Cố Ưu Tư ngẩng đầu lên, lắc lư bím tóc sừng dê trên đầu.
Hà Xuân Liên cười nói: “Chắc vừa rồi con bé đi ra ngoài nghe người ta hát đến mê mẩn, Nhị Nữu, hay là chúng ta cũng học hát nhé?”
Cố Ưu Tư nghiêng đầu sang chỗ khác, lục xem trong giỏ thức ăn Lương Dĩnh vừa mang về có cái gì.
Hát?
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây