“A, nói vậy ai mà chẳng nói được, nếu tôi biết đồ ở đâu, tôi đã sớm đi lấy rồi, cần gì phải cùng chia với anh.”
Tống Kiến Thiết tìm mãi từ nãy đến giờ mà không được, tâm tình lúc này đã rất khó chịu, anh ta không thèm khách khí đáp trả lại.
“Được lắm, anh nói thật đi, có phải anh không muốn chia cho bọn tôi không.” Bị đáp trả lại, Lương Nhân Nghĩa tức giận đến mức giậm chân, chỉ tay vào Tống Kiến Thiết mắng.
Thấy hai người lại sắp cãi nhau, Quách Phác đè thấp giọng quát: “Ồn ào cái gì mà ồn ào, các cậu đừng quên, nếu chúng ta không hợp tác với nhau, tối nay đừng ai mong lấy được cái gì cả. Chúng ta lạ nước lạ cái ở cái nơi quái quỷ này, nếu cứ tiếp tục lục đục thế này, vậy thà sớm ngày trở về Bắc Kinh còn hơn.”
“Vị tiên sinh này nói đúng đấy.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây