Ai nói không phải.
Hạ Phi cũng tiếc nuối, nhưng Hạ Phi biết mình không giúp được gì trong chuyện lần này, ý tưởng là của Cố Kim Thủy, đồ là của An Dật làm, bản thân mình cùng lắm chỉ làm chân chạy, Cố Kim Thủy sẵn sàng chia cho mình một phần đã là tốt lắm rồi.
“Tôi biết, nhưng tôi cảm thấy có người bạn như anh có giá trị hơn những thứ này nhiều, anh thấy có đúng không?”
Cố Kim Thủy cũng cũng bắt chước anh ta, ngồi xổm người xuống, cầm món đồ hình con thú bằng vàng lên, cười nói: “Vật này được đấy, để tôi mang về cho con gái tôi chơi, để thứ này cho tôi đi.”
“Được, nếu anh bằng lòng cho, vậy tôi xin nhận.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây