“Nếu có thì cậu cứ nói đi, nếu thành công, chúng tôi sẽ nhận ân tình của cậu, còn nếu không được, chúng tôi sẽ không trách cậu đâu.”
Nghe thấy lời này của anh ấy, Lâm Văn Tường không tỏ vẻ lên mặt gì cả, ôn hoà hỏi ý kiến của Cố Kim Thủy.
Cố Kim Thủy nhìn đống đô la Mỹ trên đất, nói: “ Bây giờ các ông định đòi tiền, hay là muốn đồ?”
Lâm Văn Tường sửng sốt, ông ta cầm cốc trà trên bàn lên uống một ngụm, cười khổ nói: “Bây giờ còn có thể lựa chọn hả? Đương nhiên là muốn đồ rồi, Hoa kiều kia tám phần là Hoa kiều giả, gã đó có tiền mới là lạ.”
Quả nhiên cáo già vẫn là cáo già.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây