Từ Văn nhìn Lương Dĩnh, cô ta vô thức cắn môi, trong mắt có chút bức rức và áy náy.
“Tôi đang vội đi ăn, không muốn chạm vào.”
Lương Dĩnh khẽ mỉm cười và nói.
Mọi người mang quà tết đến phòng thay đồ trước rồi mới lục tục đến nhà ăn ăn cơm, Lương Dĩnh từ chối ăn cùng Bạch Tiểu Yến, lấy cớ đi vệ sinh để lén quay lại phòng thay đồ.
Nhà máy tan làm lúc bốn năm giờ chiều.
Mọi người quay lại phòng thay đồ để thay quần áo và cầm quà tết.
Đột nhiên Từ Văn hét lớn, kéo áo khoác bông trong ngăn kéo ra, lục lọi trong đó.
“Có chuyện gì vậy?” Người xung quanh lập tức tụ tập lại.
Từ Văn quay đầu lại nhìn mọi người.
“Phiếu điện và tivi của tôi mất rồi!”
“Mất rồi?!”
Bạch Tiểu Yến lập tức chen tới: “Từ Văn, cô có lộn không, hay là cô đặt lộn chỗ?”
“Không có không có!”
Đầu Từ Văn lắc như trống bỏi.
Sắc mặt cô ta tái nhợt, niềm vui lúc trước đã không còn nữa, môi run rẩy: “Tôi nhớ phiếu tivi của tôi để dưới áo khoác bông, sao lại không thấy chứ?!”
“Chẳng lẽ có người lấy trộm?”
Lâm Liên Hoa nhẹ nhàng nói: “Tôi nghe người ta nói, phiếu tivi rất có giá trị, có lẽ là có người đánh chủ ý lên đấy.”
Ngay khi cô ta vừa nói ra, phòng thay đồ trở nên im lặng.
Mỗi người đều có biểu hiện khác nhau.
Có người cư xử ngay thẳng, trên mặt không hề sợ hãi, nhưng có người lại cảm thấy không thoải mái lắm.
“Liên Hoa, lời cô nói thật khó nghe, chúng ta là những người duy nhất trong phòng thay đồ, đều cùng một tổ, cô nói vậy là đang nói trong chúng ta có người là kẻ trộm?”
Một người chị lớn tức giận nói.
Lâm Liên Hoa nói: “Chị Triệu, chị đừng giận, đó cũng chỉ là suy đoán của em, phiếu tivi là một thứ đắt tiền như vậy, nếu không thấy thì chuyện này không thể bỏ qua như vậy chứ.”
Cô ta nhìn Lương Dĩnh khi nói những lời này: “Lương Dĩnh, cô có nghĩ tôi nói đúng không?”
“Cô hỏi tôi sao?”
Lương Dĩnh nhìn Lâm Liên Hoa, trong lòng cảm thấy buồn cười.
“Đúng vậy, chẳng phải cô là người có nhân duyên tốt nhất trong tổ chúng ta sao?” Lâm Liên Hoa nói: “Cô cho ý kiến về chuyện này đi.”
Từ Văn nhìn Lương Dĩnh, hốc mắt đỏ hoe.
Lương Dĩnh im lặng một lát rồi nói: “Tôi nói này, tôi thấy người trong tổ chúng ta đều là người tốt, chắc sẽ không có người ăn trộm, hơn nữa ăn trộm là vi phạm pháp luật, chưa kể mất danh tiếng mà còn phải ngồi tù.”
“Vậy thì chúng ta phải điều tra chuyện này cẩn thận.”
Lâm Liên Hoa nói: “Ai biết được lỡ có ai đó nhất thời bị ma xui quỷ khiến, gây nên tội ác thì sao?”