Ông Thái bật cười ha hả, nhưng vẫn không chịu nhả ra: “Giờ không cần nữa, tôi thấy các cậu sẽ không lấy ra được đồ tốt hơn đâu.”
“Sao lại không thể?” Quách Phác tự tin nói, ông ta nhìn về phía Lương Nhân Nghĩa, “Lấy chiếc gương đồng của chúng ta ra, cho ông Thái xem.”
Lương Nhân Nghĩa vội vàng mở túi ra, cẩn thận lấy chiếc gương đồng đã được lau sạch từ trong túi ra. Ngày hôm qua nhìn chiếc gương đồng vẫn còn bám đầy bụi bận, hoa văn phía sau cũng khó có thể nhìn rõ, có lẽ mấy ngày nay Quách Phác đã tu sửa lại nó, lúc mang ra, nhìn mặt gương như nước, hoa văn phượng hoàng dát vàng bạc phía sau mặt gương nhìn cũng cực kỳ khí phái, khiến người vừa nhìn đã biết là đồ có giá trị.
Ông Thái liếc nhìn, ông ấy lên tiếng “ủa”, nhận lấy chiếc gương đồng từ tay Lương Nhân Nghĩa, hết nhìn trái rồi lại nhìn phải, sau đó gật đầu nói: “Được đấy, đúng là gương đồng thời Đường, có mắt nhìn.”
Tống Kiến Thiết nhất thời cười không khép được miệng lại.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây