Chỉ cần nghĩ thôi cũng đủ hiểu, dù ai mua được căn nhà kia, cuối cùng căn nhà đó đều thuộc về Hoa kiều kia, từ đó chắc chắn sẽ thu được nhiều lợi ích từ chỗ Hoa kiều kia. Cho dù không thể kiếm được nhiều bằng người họ Lâm, nhưng ít nhất không bằng một năm làm việc thì cũng bằng nửa năm làm việc.
Quan trọng hơn là, bọn họ có thể tạo dựng được mối quan hệ với Hoa kiều kia, người ta bán đồ cổ ở nước ngoài, kiếm đô la Mỹ, nếu bọn họ có thể khiến Hoa kiều kia nợ ân tình của mình, tương lai sau này bọn họ có thể kinh doanh được cả trong và ngoài nước.
Sau khi suy nghĩ kỹ mọi việc, Cố Kim Thủy hỏi: “Anh muốn chúng tôi giúp anh thế nào, anh đã mua được thứ này rồi còn gì?”
Hạ Phi không có vẻ gì là kiêu ngạo, mặc dù vừa nãy lúc mới biết cái lọ kia là giả, anh ấy vui vẻ mất nửa ngày, nhưng sau khi niềm vui qua đi, anh ấy vẫn rất cẩn thận, “Chúng tôi và ông Thái đã hẹn gặp nhau vào ba ngày nữa, cũng không biết trong ba ngày này sẽ xảy ra chuyện gì rắc rối. Trong ba người kia, hai người trẻ có vẻ là người ngoài nghề không có gì phải sợ cả, quan trọng là ông già kia quá tinh mắt, không chừng trong ba ngày này bọn họ sẽ tìm được thứ khác tốt hơn.”
“Vậy anh muốn chúng tôi hỗ trợ như thế nào?” Cố Kim Thủy hỏi.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây