Anh ấy quay sang khoa tay múa chân ra hiệu con số cho chủ sạp, “Được rồi, chúng ta cứ thoải mái với nhau đi, một trăm có được không?”
“Sao, một trăm? Một trăm có thấp quá không?”
Mặc dù chủ sạp mặc áo vải thô, nhìn trông giống nông dân chính hiệu, nhưng ông ta hoàn toàn không liên quan gì đến hai chữ chất phác này.
Ông ta tựa lưng vào trên ghế, nở nụ cười để lộ hàm răng vàng khè, “Người anh em này, cậu cũng thấy rồi đấy, đồ nhà tôi là đồ có giá trị, mà giá trị thế này cậu chỉ trả có một trăm đồng, cậu có trả thấp quá không?”
Mẹ nó chứ.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây