“Đúng đúng, trả tiền.”
Hà Đại Ngưu nói bằng giọng điệu hơi chua chua: “Em không biết đâu, bây giờ người ở thôn bên cạnh giàu lắm, người ta làm nông thôn tập thể cái gì gì đó… Còn làm tủ giường gì đó, nói chung là một năm kiếm được rất nhiều tiền.”
“Nói vậy là… Thôn bên cạnh bỏ tiền?”
Hà Xuân Liên nghe hiểu, vừa rồi bà ấy còn cảm thấy khó hiểu, thôn nhà bà ấy nghèo lắm, lấy đâu ra tiền, hoá ra là từ thôn bên cạnh.
“Thôn bọn họ bỏ tiền, chúng ta sẽ dựng một sân khấu mở ở bãi đất trống nằm giữa hai thôn, mời các em đến diễn hí khúc.” Trần Lệ Anh nói.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây