“Có còn hơn không.”
Lương Dĩnh nói: “Không biết năm nay nhà máy dệt của chúng ta sẽ tặng quà gì, tặng ít thịt là thiết thực nhất.”
Cố Ưu Tư nghe thấy lời này, lỗ tai giật giật, cảm thấy hình như mình đã quên cái gì đó.
Cô còn đang suy nghĩ thì nghe thấy có người ở bên ngoài hét lên: “Thím Hà, thím Hà.”
Hà Xuân Liên nghe thấy giọng của Đậu Tử, vội vàng kéo rèm ra, không chỉ có Đậu Tử bên ngoài, Đậu Tử đang đạp một chiếc xe đạp cũ kỹ, thấy Hà Xuân Liên ra thì vội nói: “Thím, đi cùng con nhanh lên, xảy ra chuyện rồi!”
Tim Hà Xuân Liên đập thình thịch, bà ấy và Lương Dĩnh nhìn nhau, đoán là chuyện của Trần Thất Văn rồi.
Bà ấy vội vàng giao bé con cho Lương Dĩnh: “Con trông nhà nhé, mẹ đi một lát rồi về.”
“Vâng, mẹ cẩn thận một chút.” Lương Dĩnh dặn dò.
Lương Dĩnh dõi theo Đậu Tử đưa Hà Xuân Liên đi, Lâm Liên Hoa ở kế bên bước ra hỏi: “Lương Dĩnh, xảy ra chuyện gì vậy, mẹ cô đi đâu thế?”
Mặt Lâm Liên Hoa trông thì có vẻ dịu dàng như nước, nụ cười ôn hòa nhưng đôi mắt lại sáng lên, Lương Dĩnh nhàn nhạt nói: “Sao tôi biết được?”
“...” Lâm Liên Hoa méo xẹo, tuy không vui nhưng cũng không rời đi mà cười nói: “Cô biết không? Tôi nghe nói nhà máy của chúng ta định phát phiếu ti vi cho người đứng đầu nhà máy đấy, Từ Văn nhặt được tiện nghi lớn rồi.”
Nghe thấy phiếu ti vi, bác Tôn nhà bên đã đáp lại: “Thật hay giả đấy, nếu là phiếu ti vi thì đúng là đáng tiền.”
“Đúng vậy đó.”
Lâm Liên Hoa vừa nói vừa nhìn Lương Dĩnh: “Tôi nghe người ta nói một phiếu ti vi trong chợ đen có giá từ hai trăm đến ba trăm.”
Bác Tôn líu lưỡi: “Hai ba trăm, vợ Kiến Thiết phát tài rồi.”
“Tôi nói này, vợ Kiến Thiết phải bày tỏ với Lương Dĩnh thế này.” Lâm Liên Hoa nói: “Người đứng đầu nhà máy vốn là Lương Dĩnh, nhưng ai ngờ lãnh đạo nói lại nói nguyên liệu của Lương Dĩnh không tốt, nên…”
“Liên Hoa, tôi không có ý đó.”
Lương Dĩnh ngắt lời Lâm Liên Hoa: “Nếu cô thấy lãnh đạo sai thì cứ đi theo lãnh đạo nói đi.”
Cô thực sự mất kiên nhẫn khi nghe Lâm Liên Hoa nói chuyện, kéo rèm ra đi vào trong sưởi ấm.
Bác Tôn nhìn tấm rèm bông rơi xuống rồi nhìn Lâm Liên Hoa: “Vậy thì tôi đi nấu cơm đây.”
Bác Tôn chui vào trong nhà đi lấy rau, bị bác gái Tôn nhéo tai: “Ông dông dài với mấy cô ấy làm gì, hai nhà họ không muốn đối phó nhau thì chúng ta đừng dính líu vào.”
“Ai da, bà già chết tiệt, buông tay ra.”
Giọng bác Tôn mơ hồ vang lên.
Tuy nhiên Lương Dĩnh không hề bận tâm chuyện đó, cô ấy lo tình hình tiến triển của chồng và mẹ chồng ra sao.