Ông Tịch tháo gọng kính ra, quan sát Cố Kim Thủy từ trên xuống dưới.
Ông ấy quan sát một lúc, rồi thở dài nói: “ Bây giờ thầy không biết phải nói gì cả, vận khí này của con… Không phải may mắn bình thường đâu. Ông cụ kia thật sự tặng khối Kim Tơ Nam Mộc này cho con à?”
“Vâng.”
Cố Kim Thủy nghe thấy thầy mình nói vậy cũng hoàn toàn yên tâm, anh ấy còn có khả năng nhìn lầm, chứ thầy anh ấy không thể nhìn lầm được: “Sư phụ, thầy nghĩ khối Kim Tơ Nam Mộc này đáng giá bao nhiêu tiền.”
“Nếu con đã hỏi thầy, thì thầy nghĩ con đừng nên bán.” Ông Tịch ngồi xuống ghế, vừa định cầm bình trà lên rót nước, Cố Kim Thủy đã giành lấy trước. Anh ấy ân cần rót nước cho ông Tịch, ông Tịch cũng không thèm khách khí, tựa lưng vào trên ghế nằm, để mặc cho chiếc ghế nằm kia hơi lay động, “ Kim Tơ Nam Mộc chỉ có thể gặp chứ không thể cầu, con giữ lại đi, sau này để đóng đồ nội thất trong nhà cũng được, hoặc để lại cho con cháu cũng được, nói chung là đồ giá trị có thể truyền lại cho đời sau.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây