Trong lòng Tống Triều Hoa mất thăng bằng.
Cô ta không biết tại sao nhà mình lại khốn khó như vậy, không hiểu tại sao đều là con gái mà Cố Ưu Tư có thể sống một cuộc sống tốt đẹp, được ba mẹ yêu thương mỗi ngày.
Vì vậy, chuyện đầu tiên cô ta làm sau khi trọng sinh đó là ngăn cản cô mình quyến rũ Trần Thất Văn, thay vào đó là để Trần Thất Văn xem mắt với Cố Ngân Tinh.
Mọi chuyện diễn ra rất suôn sẻ, nhưng đến khi bước chân vào cửa thì dường như có gì đó đã thay đổi.
Tống Triều Hoa cắn môi.
Ngay khi cô ta được trọng sinh, cô ta đã có một linh cảm mơ hồ rằng mình sẽ bị ràng buộc với nhà họ Cố, nếu nhà họ Cố sống quá tốt thì nhà họ sẽ không thể sống tốt, chỉ khi nhà họ Cố sống không tốt thì nhà họ mới có thể sống một cuộc sống tốt đẹp!
Hơn tám giờ Cố Kim Thủy mới trở về, đèn trong nhà vẫn bật sáng.
Anh ấy cởi mũ ra, ngồi xuống ghế ăn thức ăn mà người nhà để lại, Lương Dĩnh ôm Cố Ưu Tư ra, mẹ con Hà Xuân Liên cũng ra.
Hà Xuân Liên hỏi: “Ăn từ từ thôi, nhìn bộ dạng của con xem, ở ngoài chưa ăn lót dạ gì à?”
“Đã ăn nhưng tiêu hóa hết rồi.”
Cố Kim Thủy hút hết bát mì rồi mới đặt đũa xuống.
Anh ấy nhìn mọi người nói: “Hôm nay con nghe ngóng tình hình của Trần Thất Văn, thằng nhóc đó có vấn đề nhưng những thanh niên tri thức đều không chịu nói gì cả.”
“Người ta chắc chắn sẽ không nói, Trần Thất Văn đã gài bẫy họ để họ ăn trộm bánh bao trắng mà cậu ta mang đến, làm sao họ dám nói.”
Trong lòng Cố Ưu Tư thầm nói.
Quả nhiên là có hiệu quả!
Cố Kim Thủy và Lương Dĩnh nhìn vào mắt nhau.
Lương Dĩnh nói: “Vậy phải làm sao đây? Nếu chuyện từ hôn do không đưa sính lễ, e là người ta sẽ cười nhạo mất.”
“Anh, em không gả cho tên vô liêm sỉ kia đâu, hôm nay anh ta còn chạy đến bệnh viện làm phiền em!”
Cố Ngân Tinh nắm chặt tay, nghiến răng ken két.
“Nó dám?! Nó không làm gì em chứ?” Sắc mặt Cố Kim Thủy tối sầm, siết chặt nắm đấm hỏi.
Cố Ngân Tinh nói: “Không, anh ta muốn đùa giỡn lưu manh, bị đồng chí của quân giải phóng bắt lại để em đánh anh ta một trận!”
Nói tới chuyện này, Cố Ngân Tinh cảm thấy hả dạ.
Hà Xuân Liên và hai người Cố Kim Thủy sợ bóng sợ gió, nhưng khi thấy Cố Ngân Tinh không hề sợ hãi mà khuôn mặt còn đầy vui vẻ, không biết phải làm sao.
“Kim Thủy, chúng ta cần nhanh chóng nghĩ ra ý gì đó, nếu không được thì rút lui.” Hà Xuân Liên nói: “Chỉ cần nói mẹ không thích thằng bé nhà họ Trần là được.”