Cũng may con người Nghiêm Nhẫn này bao dung không chê chuyện phiền phức, nếu đổi lại người khác tâm tư mẫn cảm, chẳng phải là sẽ cảm thấy nhà họ ham mê vật chất hư vinh, không phải sẽ quay đầu chạy mất sao.
“Bác gái, cũng không thể trách cô ấy, tính tình của Ngân Tinh là như vậy mà.”
Giọng điệu của Nghiêm Nhẫn rất là tôn kính: “Trái lại là cháu đã chiếm hời, có một cơ hội để thể hiện.”
“Mẹ, mẹ nghe rồi chứ.” Cố Ngân Tinh kéo dài âm cuối.
Trên mặt Hà Xuân Liên mang theo nụ cười, chân dưới gầm bàn lại dẫm chân Cố Ngân Tinh một cái: “Đồng chí Nghiêm thật đúng là biết ăn nói, cháu xem cháu cũng đã tới đây rồi, không bằng ở lại nhà chúng ta ăn cơm xong rồi hẵng đi?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây