Cố Ngân Tinh là một đứa nhỏ gai góc, nhưng Tống Mỹ cũng chẳng phải người đơn giản gì.
Bà ấy cũng không tin Tống Mỹ không cảm thấy mừng thầm khi thấy chuyện như vậy.
Tống Mỹ ngậm chặt miệng, không nói một lời.
“Được rồi, tôi chỉ nói nhiêu đó với cô thôi, bản thân cô tự xem xét nên làm gì, đừng cố gắng làm loạn mọi chuyện tới mức không dừng lại được, chúng ta là người của bệnh viện, tôi còn có thể che chở cho cô, nhưng nếu là người khác tới, vậy thì cô cũng đừng hòng mong mặt mũi.” Y tá trưởng gõ một cái rồi nói, “Mọi người đều không vui.”
“Tôi biết rồi.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây