“Cũng là duyên phận thôi.”
Cố Kim Thủy nói: “Sau này nếu cục trưởng có món đồ gì tốt, cũng có thể tìm đến tôi, tôi đảm bảo sẽ đưa cho ông một cái giá hợp lý.”
“Được thôi, được thôi.” Cục trưởng Trần cười, còn muốn giữ Cố Kim Thủy lại ăn cơm, nhưng Cố Kim Thủy từ chối, tự nghĩ quan hệ giữa mình và ông ta chưa đến mức đó, việc gì phải ở lại ăn bữa cơm này.
Cục trưởng Trần là người rộng rãi, chắc hẳn quen biết nhiều người chơi đồ cổ, xây dựng mối quan hệ dài lâu, trái lại sẽ có lợi hơn nhiều.
Lấy được ngọc Thiền, Cố Kim Thủy không vội vàng tìm Trần Đẳng Hưng ngay, bây giờ người ta vừa tan làm, đang chuẩn bị ăn tối, đi tìm người ta vào lúc này không phải là hơi bất lịch sự sao.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây