“Hôm nay không đi kiếm tiền, có chút việc, Sơn Hổ và Đậu Tử đi cùng tôi còn cậu chạy ra bên ngoài thành phố chi viện, một nửa sẽ thuộc về cậu.” Cố Kim Thủ lấy một bao thuốc lá từ trong túi ra, rút hai điếu cho mình, ném phần còn lại cho người có vóc dáng lùn.
Người có vóc dáng lùn là Tôn Diệu Tổ nhận lấy, trên mặt lập tức nở một nụ cười tươi: “Cảm ơn anh Kim Thủy, anh Kim Thủy, anh và bọn anh Hổ đi làm gì vậy, có cần tìm người giúp đỡ hay không?”
Sơn Hổ, người cũng như tên, vừa cao to vừa khỏe mạnh, đôi mắt hổ trợn lên: “Cậu hỏi thăm nhiều thế để làm gì, đại ca nói thế nào thì cứ làm theo đi.”
Trên mặt Tôn Diệu Tổ hiện lên một tia lúng túng, Cố Kim Thủy nói: “Không phải chuyện lớn, không còn sớm nữa, cậu đi nhanh đi, mất tận mấy giờ mới đến đấy.”
Lúc này Tôn Diệu Tổ mới nhanh chân đi.
Sau khi cậu ấy rời đi, Cố Kim Thủy đưa điếu thuốc cho hai người Sơn Hổ: “Hôm nay chúng ta không làm ăn mua bán, đi hỏi thăm chút chuyện thôi.”
Hai người Sơn Hổ và Đậu Tử đều không nói gì.
Có khá nhiều người tham gia đội sản xuất cùng thời với Trần Thất Văn, lúc trước Cố Kim Thủy đã tìm người nghe ngóng, biết được một vài thanh niên tri thức đã tham gia đội sản xuất cùng Trần Thất Văn ở Vân Nam.
Những thanh niên tri thức đó đều ở Đông Đan, cả đoàn người bắt xe buýt qua đó.
Tìm vài người để hỏi thăm nhưng ai nấy đều như người câm hoặc ấp a ấp úng.
“Cậu có định nói không?”
Sơn Hổ xốc một người đàn ông gầy gò lên, sắc mặt của người đàn ông kia trắng bệch nhưng vẫn cứng đầu: “Tôi thật sự không biết gì hết, các anh có gan thì đánh chết tôi đi, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát, các anh sẽ phải vào tù!”
“Tôi thấy cậu muốn tìm chết!” Sơn Hổ giận đến mức đỏ mặt tía tai, mắt thấy nắm đấm to lớn lại vung xuống.
Người đàn ông hoảng sợ nhắm mắt lại.
“Sơn Hổ.” Cố Kim Thủy đang đứng dựa vào tường ngăn Sơn Hổ lại, anh ấy nhìn trên đường, thấy không có cảnh sát nên mới bước tới: “Thả người ra đi.”
Một tiếng “bịch”.
Người đàn ông ngã dập mông, vẻ mặt như vừa mở một xưởng nhuộm.
Cố Kim Thủy ngồi xổm xuống, chống hai tay lên đầu gối, cúi đầu nhìn người đàn ông: “Chu Khang Vĩnh đúng không, tôi thấy cậu là người có ăn có học, nên biết thà đắc tội quân tử chứ không đắc tội tiểu nhân. Anh em chúng tôi là những người cố chấp và côn đồ, tóm lại là không phải loại gì tốt. Cậu báo cảnh sát bắt chúng tôi thì cũng phải có chứng cứ chứ, chúng tôi không đánh cậu không mắng cậu, đi theo cậu mỗi ngày thì cảnh sát có giữ được chúng tôi không?”