Ngồi một cách lười biếng, thỉnh thoảng Lý Lão Đại nắm tay Khương Dục Đình, không thì chọc ghẹo con gái mình.
Còn về kẻ vong ơn bội nghĩa, chỉ cần từ chối đủ nhanh, Lý Lão Đầu đừng hòng đẩy cậu ta qua cho ông ấy.
“Đồng chí nhỏ này tên là Dương Quốc Uy, là con trai út của lãnh đạo cũ của ba, bây giờ gia đình của bọn họ gặp chút chuyện, Quốc Uy phải đến nhà chúng ta ở nhờ vài năm, phòng khi người khác hỏi về thân thế của Quốc Uy, ba định để các con nhận nuôi thằng bé.”
Nói xong, không ai lên tiếng, khuôn mặt kiêu ngạo của Dương Quốc Uy lập tức xụ xuống.
Cậu ta không ngại đường xa đến nơi quê mùa này, ở đây đã tủi thân lắm rồi, nói nhận nuôi đều là vinh hạnh của bọn họ, vậy mà không ai lên tiếng.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây