Giống như, ở trước mặt Lý Nhất Nhất, cậu ta không còn là người sống, mà là một người đã chết, không, hoặc phải nói đáng chết.
“Anh phải ngoan ngoãn nha! Ngày mốt, buổi tốt ngày mốt buổi tối tôi sẽ đến tìm anh, chúng ta cùng chơi trò chân, tay tôi có hơi chán.”
Theo bản năng rùng mình một cái, mồ hôi lạnh vô thức chảy ra.
Lý Nhất Nhất rời đi.
Bên ngoài trời đã sáng, Chu Văn Trúc không nhìn thấy, vẻ đẹp của ánh bình minh không đè nén được nỗi đau của bóng tối.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây