Đã từng khí thế ngút trời giờ lại cách anh ta rất xa. Tay anh ta vẫn siết chặt như cũ như thể đang nói không phải thế.
“Lý Huân, hạt châu màu đen rất đẹp, anh có thể cho tôi mượn xem thử không? Tôi thấy rất quen mắt!”
Quen mắt.
Đúng vậy, sau khi nhớ lại, Lý Nhất Nhất cảm thấy rất quen mắt, giống như từng nhìn thấy ở đâu đó nhưng lại bị một tầng sương mù ngăn cản, cô không nhớ ra.
Ánh mắt dần trôi đi xa, dường như Lý Nhất Nhất đã nhận ra gì đó nhưng lại không chắc chắn.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây