Khi Ôn Nhiên nhét khăn tay vào túi, nắm lấy thuốc bột để phòng thân.
Đây là thói quen của cô nhiều năm qua.
Cảnh giác hỏi: “Chờ tôi làm gì, lần trước dạo phố còn chưa đủ?”
“Bác sĩ Lục, có thể tâm sự một chút không?” La Hạo cách một lớp áo gãi gãi ngực, “Tôi thật sự tìm cô để chữa bệnh, không có tâm tư gì khác.”
Ôn Nhiên lạnh lùng nói: “Chữa bệnh thì tới bệnh viện, đừng cản đường tôi!”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây