Nhìn ánh mắt Thẩm Nam Chinh nhìn Ôn Nhiên, dường như cô ấy có thể nghe được tiếng cõi lòng mình tan nát.
Cô nhéo vào lòng bàn tay mình một cái, rồi nói: “Nam Chinh, chỉ là xưng hô mà thôi, anh để ý tới vậy sao?”
“Để ý.” Thẩm Nam Chinh vẫn như cũ, lời ít ý nhiều.
Anh quay qua dụ dỗ Tiểu Chí: “Nghe lời chú nói, sau này kêu là ‘dì’, lát nữa chú sẽ dùng giấy gấp cho cháu một cây súng nhỏ.”
“Thật vậy à?” Hai mắt Tiểu Chí sáng lên. Tuy không hiểu, nhưng cậu bé vẫn hồn nhiên gọi một tiếng ‘dì’.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây