“Mẹ, con mà nói thì kiểu gì mẹ cũng không cho đi!” Ôn Nhiên biết mẹ thương cô nên ôm cánh tay bà làm nũng: “Sau này con sẽ không đi xa thế nữa đâu.”
Lục Mỹ Cầm khẽ gõ một cái lên trán cô: “Thế còn tạm được.”
Bùi Học Nghĩa bên cạnh nói: “Mấy ngày cháu không ở Bắc Thành, mẹ cháu lo lắng lắm đấy. Vừa có thời gian rảnh đã chạy đến đây thăm bọn trẻ, còn chuẩn bị cả quần áo mùa đông cho chúng luôn rồi.”
“Đứa trẻ có mẹ đúng là tốt nhất mà!” Ôn Nhiên đã biết được chuyện này từ dì bảo mẫu: “Con đang định viết xong cái báo cảo này thì sẽ đi thăm mọi người đó.”
Lục Mỹ Cầm không so đo vấn đề này: “Ai đi thăm ai thì cũng thế thôi, gặp được nhau là tốt rồi.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây